
- Thể loại: Kinh dị, Hài
- Ngày chiếu : 08/12/2023
Poor Things (2023): Khi nữ quyền được kể bằng ngôn ngữ điện ảnh phi tuyến tính
Hành trình của Bella Baxter – từ bóng tối đến ánh sáng
Bella Baxter, một người phụ nữ được hồi sinh trong cơ thể của chính mình nhưng với tâm trí non trẻ, mở đầu câu chuyện như một đứa trẻ lạc lõng trong cơ thể trưởng thành. Hành trình của Bella không phải là một đường thẳng mà là chuỗi vòng xoắn, nơi mỗi biến cố đều đánh dấu một cấp độ trưởng thành, một sự thức tỉnh về nhận thức và quyền tự chủ.
Lanthimos không kể câu chuyện nữ quyền bằng những tuyên bố trực diện. Ông đặt Bella vào một thế giới đầy định kiến, nơi thân thể phụ nữ bị giam cầm trong những lồng kính vô hình của chuẩn mực và quyền lực. Nhưng thay vì phản kháng theo cách thông thường, Bella chọn tự do thông qua khám phá – từ tình dục, tri thức cho đến đạo đức và bản sắc.
Ngôn ngữ điện ảnh phi tuyến tính
Điểm độc đáo của Poor Things nằm ở cách kể chuyện phi tuyến tính, đan xen nhiều lớp thời gian và cảm xúc. Mỗi phân đoạn là một mảnh ghép của một tấm gương vỡ, phản chiếu hành trình phát triển của Bella:
Màu sắc biến thiên: Giai đoạn đầu phim phủ một tông màu lạnh, xám xịt, như biểu tượng cho sự ngây thơ và kiểm soát. Khi Bella bắt đầu hành trình tự khám phá, gam màu dần trở nên rực rỡ, như một phép ẩn dụ thị giác cho tự do.
Góc máy táo bạo: Ống kính fish-eye bóp méo khung hình, biến không gian thành những chiếc hộp kỳ quặc, nhấn mạnh cảm giác giam cầm và ngột ngạt của xã hội.
Nhịp phim phân mảnh: Cấu trúc phi tuyến tính tạo cảm giác hành trình không hề có điểm dừng – sự phát triển của Bella là liên tục, không bị giới hạn bởi thời gian hay logic tuyến tính.
Nữ quyền dưới lăng kính của Lanthimos
Bella không phải là biểu tượng nữ quyền đơn thuần; cô là sự hỗn độn của khát vọng, bản năng và trí tuệ. Hành trình của cô phá vỡ những định nghĩa cứng nhắc về "nữ quyền" và thay vào đó, xây dựng một diễn ngôn cá nhân, nơi:
Quyền được tự quyết trở thành trung tâm.
Tình dục được xem là một phần của sự tự do, không phải công cụ để thỏa mãn nam giới.
Tri thức và trải nghiệm là cách để Bella định nghĩa chính mình, vượt lên trên mọi giới hạn áp đặt.
Điện ảnh của Lanthimos không hô hào, không lên gân, nhưng đủ để người xem cảm nhận sức mạnh âm ỉ trong mỗi lựa chọn của Bella.
Sức mạnh diễn xuất của Emma Stone
Emma Stone mang đến một Bella Baxter vừa mong manh vừa dữ dội, vừa hồn nhiên vừa sâu sắc. Cô chuyển hóa từng cung bậc cảm xúc, khiến khán giả tin rằng Bella thực sự đang lớn lên ngay trước mắt họ. Từng ánh mắt, cử chỉ, giọng nói của Stone biến nhân vật thành một sinh thể sống động, không còn là sản phẩm của hư cấu.
Mark Ruffalo và Willem Dafoe cũng xuất sắc trong vai trò phụ, tạo nên những đối trọng mạnh mẽ để làm bật hành trình tự chủ của Bella.
So sánh với các tác phẩm cùng chủ đề
Nếu Barbie (2023) lựa chọn cách kể nhẹ nhàng, hài hước để truyền tải thông điệp về nữ quyền, thì Poor Things lại chọn con đường gai góc, nơi những góc khuất và bản năng được phơi bày trần trụi. Bộ phim cũng gợi nhớ đến The Favourite – một tác phẩm khác của Lanthimos, nhưng lần này, ngôn ngữ hình ảnh táo bạo hơn, thách thức hơn.
Thông điệp đọng lại
Poor Things là lời nhắc nhở rằng nữ quyền không chỉ là quyền lên tiếng, mà còn là quyền được im lặng, được sống, được trải nghiệm và được sai lầm. Bella Baxter không trở thành “nữ anh hùng” theo khuôn mẫu, mà đơn giản là một con người đang học cách tự viết câu chuyện của chính mình.
Kết luận
Với ngôn ngữ điện ảnh phi tuyến tính, bối cảnh giàu ẩn dụ và diễn xuất đỉnh cao, Poor Things là một trải nghiệm điện ảnh độc đáo. Đây không chỉ là một bộ phim, mà là một tuyên ngôn nghệ thuật, nơi mỗi khung hình đều chất chứa thông điệp về tự do, bản năng và sự tái sinh.
Poor Things không dành cho tất cả mọi người. Nhưng với những ai dám đắm mình vào thế giới quái đản mà Yorgos Lanthimos kiến tạo, bộ phim sẽ là một trải nghiệm sâu sắc, vừa cuốn hút vừa đầy thách thức.
Trở lại trang Đặt Vé Xem Phim ngay!