🎬 Phim lên sóng từ ngày 30.04.2025, hiện có thể theo dõi trên các nền tảng xem phim trực tuyến tại Việt Nam.

Một ý tưởng lạ trong mô-típ cũ

Không phải tình tay ba, không phải cuộc hôn nhân sắp đặt – Khỏe Trước Yêu Sau mở đầu bằng một chủ đề lạ: yêu sau khi đã khỏe. Bộ phim kể về Do Hyun Joong (Lee Jun Young), một huấn luyện viên thể hình theo trường phái nghiêm khắc, và Lee Mi Ran (Jung Eun Ji) – một cô nàng mê ăn uống, thất bại trong tình yêu và đang tìm lại chính mình thông qua… giảm cân và rèn luyện thân thể.

Ý tưởng này vốn rất tiềm năng trong bối cảnh xã hội hiện đại – nơi khái niệm “self-love” và sức khỏe tinh thần ngày càng được đề cao. Nhưng đáng tiếc, bộ phim lại xử lý phần lớn ý tưởng đó theo cách… rất cũ.

Những tình tiết như đã từng xem qua

Ngay từ hai tập đầu tiên, người xem dễ dàng bắt gặp những tình huống quá quen thuộc đến mức đoán trước cả khung hình tiếp theo: váy rách giữa đám đông, nam chính ga lăng che chở, cú trượt chân chậm motion nhưng được đỡ kịp lúc, rồi ánh nhìn “lỡ đắm”…

Dù là phim hài – lãng mạn, Khỏe Trước Yêu Sau lại thiếu đi sự nhạy cảm và tinh tế trong cách xử lý những “công thức cũ”. Các tình huống không tạo ra bất ngờ, không nâng cảm xúc, và quan trọng nhất – không làm mới câu chuyện. Những chi tiết đáng lẽ có thể gợi mở cảm xúc hoặc mở ra sự phát triển nhân vật, lại chỉ dừng ở mức điểm danh các tình huống “buộc phải có” của một phim Hàn dễ đoán.

Phản ứng hóa học chưa đủ cháy

Lee Jun Young là một gương mặt sáng của màn ảnh trẻ Hàn Quốc. Anh từng thành công với những vai diễn gai góc, nhưng khi vào vai huấn luyện viên Hyun Joong – người mang hình thể lý tưởng nhưng trái tim chưa sẵn sàng cho tình cảm – anh lại chưa thực sự truyền tải được cảm xúc phức tạp của một người đàn ông đang học cách yêu trở lại.

Jung Eun Ji, từng gây ấn tượng trong những vai diễn mạnh mẽ, lần này phải tiết chế bản thân để nhập vai một Mi Ran kém tự tin, hay giằng xé nội tâm. Dù nỗ lực đã có, nhưng hình ảnh ngoài đời quá nổi bật của cô dường như vẫn khiến khán giả khó tin rằng đây là một người phụ nữ từng tổn thương sâu sắc và đang trong hành trình chữa lành.

Vấn đề lớn nhất nằm ở sự thiếu gắn kết giữa hai nhân vật chính. Mỗi người đều có cá tính, có diễn xuất ổn, nhưng khi đặt cạnh nhau, lại không đủ “spark”. Tình cảm giữa họ thiếu điểm bùng nổ, thiếu những khoảng lặng đúng lúc để đẩy cao cảm xúc, khiến khán giả xem xong mà không còn nhiều dư âm.

Một thông điệp tích cực... nhưng chưa chạm

Điểm sáng hiếm hoi của bộ phim chính là thông điệp về việc yêu thương và chăm sóc bản thân. Từ việc luyện tập thể thao, cân bằng tâm lý, cho đến lời nhắc rằng bạn không cần thay đổi để người khác yêu mình – mà là để chính bạn yêu bạn nhiều hơn, phim thực sự muốn hướng người xem đến điều tốt đẹp.

Tuy vậy, điều đáng tiếc là thông điệp này lại được lồng ghép một cách hời hợt, thường xuyên bị lấn át bởi các tình huống hài chưa đủ duyên, hoặc những màn thoại nửa vời giữa các nhân vật phụ.

Dàn diễn viên trẻ – nhiệt huyết nhưng thiếu đất diễn

Lee Jun Young đã đầu tư nghiêm túc cho vai diễn. Ngoại hình rắn rỏi, lối thể hiện năng lượng cao, anh tạo được hình mẫu huấn luyện viên đúng chuẩn. Nhưng việc xây dựng nhân vật quá đơn tuyến – hoặc nghiêm túc thái quá, hoặc “nhây” thiếu duyên – khiến anh không có không gian phát triển cá nhân hay tạo chiều sâu cảm xúc.

Jung Eun Ji thì mang đến một nhân vật dễ mến, nhưng cũng dễ bị lãng quên. Vai Lee Mi Ran không được trao đủ tình huống để bộc lộ bản lĩnh nội tâm – điều lẽ ra nên là trung tâm của một bộ phim nói về hành trình lấy lại sự tự tin. Có những khoảnh khắc cô rất gần với xúc cảm, nhưng ngay khi khán giả chuẩn bị cảm được thì phim lại… chuyển cảnh.

Các nhân vật phụ – từ khách hàng tại phòng gym cho đến đồng nghiệp tại công ty du lịch – cũng được khai thác khá hời hợt. Sự thiếu sót này khiến Khỏe Trước Yêu Sau không thể tạo ra một hệ sinh thái cảm xúc trọn vẹn cho người xem.

Liệu có thể kỳ vọng gì trong những tập sau?

Kết thúc tập 2, bộ phim hé lộ rằng Mi Ran sẽ dấn sâu hơn vào hành trình yêu lại bản thân, và Do Hyun Joong cũng bắt đầu nhận ra sự thiếu sót trong lối sống của chính mình – nơi cơ bắp không thể thay thế sự đồng cảm.

Nếu biên kịch và đạo diễn đủ tỉnh táo để thoát khỏi lối kể chuyện rập khuôn, và dành thời gian để cho hai nhân vật chính thực sự va chạm cảm xúc hơn là chạm mặt kiểu phim rom-com quen thuộc, thì bộ phim vẫn còn cơ hội lấy lại thiện cảm. Nhưng nếu không, nó sẽ chỉ là một phần nữa trong danh sách các phim Hàn “chạy nhanh rồi hụt hơi”.