Review phim The Match (2025) – Khi một bàn cờ là cả một đời người
Không có tiếng nhạc dồn dập, không có những cú twist giật gân, The Match vẫn khiến người xem nín lặng bằng thứ kịch tính thuần khiết – thứ chỉ có thể sinh ra khi một người thầy và người học trò đặt cả quá khứ, lẫn tương lai lên cùng một bàn cờ.
🎬 Hiện đã phát hành trên Netflix. Nếu bạn là người yêu điện ảnh và đang theo dõi các phim mới ngoài rạp, đừng quên rằng nền tảng như MoMo có thể giúp bạn tra cứu lịch chiếu và mua vé trong vài bước đơn giản.
Một bàn cờ – hai thế hệ – một định mệnh
Dựa trên câu chuyện có thật về hai huyền thoại làng cờ vây Hàn Quốc, The Match đưa khán giả bước vào mối quan hệ phức tạp và nhiều lớp giữa Cho Hun Hyun – nhà vô địch thế giới thập niên 1980, và Lee Chang Ho – thần đồng do chính ông đào tạo.
Khởi đầu như một mối quan hệ sư đồ điển hình: thầy truyền nghề, trò cung kính. Nhưng khi người học trò dần trưởng thành và vươn tới đỉnh cao, mối quan hệ ấy dần chuyển hóa – trở thành một cuộc đối đầu khốc liệt về chiến lược, danh vọng và cả cảm xúc bị kìm nén.
Không vội vã – nhưng không hề nhàm chán
The Match không phải là phim dành cho người nóng lòng. Tốc độ kể chuyện chậm, có khi tĩnh lặng tới mức tưởng như trôi tuột. Nhưng trong chính những khoảng lặng đó, phim âm thầm cấy vào người xem sự chờ đợi – như thể ta đang ngồi trước một ván cờ, nín thở trước từng nước đi.
Bối cảnh được tái hiện công phu từ các giải đấu những năm 80–90 cho tới không gian huấn luyện khép kín. Những cảnh quay nội tâm được chồng lớp bằng ánh sáng mờ, tông nâu đỏ tạo cảm giác hoài cổ và phản ánh tinh thần Á Đông kín kẽ: tình thầy trò không cần ôm nhau để thể hiện, mà là những lần cùng tắm chung, trao quà không lời, hay ánh mắt giữ chặt nhau trong trận đấu cuối cùng.
Khi người thầy không thể dừng lại, và học trò không thể quay đầu
Cho Hun Hyun (Lee Byung Hun) được khắc họa như một tượng đài cô độc – người mang trong mình nỗi ám ảnh về chiến thắng đến mức trở thành chính ngục tù của mình. Ông dạy Lee Chang Ho cách nhẫn nại, cách chiến đấu – nhưng lại không lường được rằng, có một ngày chính học trò sẽ dùng những điều đó để đánh bại thầy.
Lee Chang Ho (Yoo Ah In) ban đầu hiện diện như một thiên tài cứng đầu – người sống bằng logic và chiến thuật, nhưng càng về sau, nhân vật lại dần mất nét trong cách xây dựng. Phim khắc họa quá nhiều vào nội tâm thầy, khiến người học trò – dù là nhân vật trung tâm – lại bị biến thành cái bóng. Các giằng xé nội tâm, cảm giác tội lỗi khi phải “giết tượng đài”, đều chỉ được gợi ra lấp lửng, không đủ sâu để người xem chạm được vào.
Cảm xúc ẩn sau từng viên cờ
Cờ vây vốn là trò chơi của sự trầm tĩnh. Trong đó, mỗi nước đi là một quyết định – không chỉ để thắng, mà còn để hiểu chính mình. Phim rất khéo khi không lạm dụng kỹ xảo hay lời thoại để giải thích từng ván cờ, mà để người xem tự cảm nhận qua ánh mắt, mồ hôi và tiếng gõ từng viên cờ xuống bàn.
Có cảm giác như cả cuộc đời hai người đàn ông được tái hiện chỉ qua những viên đá đen trắng: đơn giản về hình thức, nhưng ẩn chứa cả một thế giới tính toán, kìm nén, và cuối cùng là chấp nhận buông tay.
Nhịp phim chắc, dàn dựng gãy gọn
Đạo diễn Kim Hyung Ho cho thấy khả năng giữ mạch cảm xúc ổn định: nhịp kể đều đặn, dựng cảnh linh hoạt, các chuyển đoạn giữa ký ức và hiện tại mượt mà. Phim thành công trong việc tái hiện không khí nặng nề nhưng giàu tính nghệ thuật của giới cờ vây, một lĩnh vực vốn rất dễ bị xem là khô khan.
Các trận đấu được quay bằng cú máy chính xác, chuyển động máy trầm ổn, ánh sáng đánh vào từng khuôn mặt lúc đối đầu khiến mỗi ánh nhìn giữa hai kỳ thủ trở thành một đòn tâm lý. Đây là điện ảnh không phải để "xem nhanh", mà để ngấm từng chút một.
Điểm sáng và… lỗ hổng
Về diễn xuất, Lee Byung Hun tiếp tục chứng minh đẳng cấp. Ông không diễn bằng cơ mặt – mà bằng ánh mắt và tĩnh khí. Một Cho Hun Hyun vừa kiêu hãnh, vừa đau đớn, vừa quyết đoán nhưng cũng bất an. Từng cử chỉ, từng khoảnh khắc đều nặng như đá đè ngực.
Yoo Ah In, dù gặp nhiều tranh cãi ngoài đời, vẫn cho thấy khả năng nhập vai tốt. Tuy nhiên, kịch bản không cho nhân vật Lee Chang Ho nhiều đất diễn chiều sâu, khiến phần thể hiện dù ổn nhưng không để lại dấu ấn lâu dài. May mắn là vai diễn thời niên thiếu do Kim Kang Hoon thể hiện đã “gỡ điểm” ngoạn mục, gây ấn tượng mạnh ngay trong 20 phút đầu phim.
Tuy nhiên, sự vắng bóng gần như hoàn toàn của nhân vật nữ là điểm trừ khó bỏ qua. Ngoài vai trò làm nền cho tâm lý nhân vật nam, các nhân vật nữ không có không gian để thể hiện vai trò hoặc tiếng nói độc lập. Với một tác phẩm tiểu sử thể thao mang tham vọng khắc họa cả thế hệ, sự mất cân bằng này là điều đáng tiếc.
Câu chuyện vượt ra khỏi cờ vây
Dù được giới thiệu là phim thể thao – cụ thể là về cờ vây – nhưng The Match không dành riêng cho người mê cờ. Thứ giữ chân người xem không phải là luật chơi, mà là cảm xúc giữa những con người bị chi phối bởi chính niềm đam mê họ theo đuổi.
The Match là một lát cắt hiếm hoi của điện ảnh Hàn trong dòng phim tiểu sử thể thao, thể hiện đúng tinh thần Á Đông: kịch tính lặng lẽ, tình cảm kín đáo và sự đối đầu như định mệnh giữa hai thế hệ. Nếu bạn từng xem Whiplash và bị ám ảnh bởi quan hệ thầy trò đầy kiểm soát, hoặc yêu The Queen’s Gambit vì cái đẹp của cờ, thì The Match là lựa chọn bạn không nên bỏ lỡ.